Khi bắt đầu ngồi lên chiếc xe dù do chính mình cầm lái, hay ngồi phía sau một ai, có bao giờ bạn cảm nhận rờn rợn một nỗi sợ, vì bất chợt một ý nghĩ "khờ dại" lóe lên: Có thể tôi sẽ không bao giờ đến được nơi tôi muốn đến...?

Bởi dù phía trước hay phía sau tay lái, vẫn không hiếm những rủi ro. Biết bao nhiêu người đã vĩnh viễn dừng lại đời mình ngay trên chính lộ trình của bản thân.

Câu chuyện thương tâm sau đây, tuy đã cũ, nhưng bài học của nó vẫn mới nguyên, để bất cứ ai, hôm nay còn sống, mỗi khi bắt đầu lên xe đều phải tự ý thức hết sức để tự bảo vệ mình, bảo vệ người thân của mình và bảo vệ cả những ai đang đồng hành trên đường đi...

Đó là một học sinh mới mười bảy tuổi. Em vui tính, nhí nhảnh, linh hoạt, hay giúp đỡ mọi người... Vậy mà trong một lần đi học, em đã đi xa, không bao giờ trở về nữa...

Người ta kể rằng, một chiếc xe hai bánh khác đã lao vào em... Buổi sáng định mệnh ấy đã cướp em khỏi thế gian, nhưng để lại cho những người còn lại trong thế gian là thầy cô của em, bạn bè của em, người thân của em, và biết bao nhiêu người đã từng biết em... nỗi đau không dễ gì phôi phai...

Đặc biệt, người mà em yêu nhất trên đời là mẹ của em. Bà đã ngất và đổ sầm xuống đất trong ngày người ta đưa xác em về. Đến nay, dù đã trải qua thời gian đủ để mọi nỗi đau có cơ hội lắng ở mức độ có thể, thì người ta vẫn bàng hoàng nhận ra, bóng hình của em vẫn không thể lắng trong tâm người mẹ đau khổ ấy.

Mẹ em như người vừa sống trong mộng, vừa sống trong đời thật. Bà nhớ hết tất cả, nhớ rất rõ quá khứ về em, một quá khứ không biết tự bao giờ, hằn sâu trong tâm khảm bà, mạnh đến nỗi che khuất những sự việc vừa xảy ra trong đời thực. Bởi đời thực, bà có thể quên. Nhưng những gì thuộc về em, bà chưa quên bất cứ điều gì.

Nhiều lần bà thốt lên những lời lẽ làm người nghe phát sợ: Bà nói mà như đang nói chuyện với em. Bà hành động mà như đang hành động cùng em. Bà cho thấy nỗi đau của người mẹ mất con là nỗi đau tột cùng.

Bà vẫn khoe vanh vách về các vật dụng của em: này là xâu chuỗi em đã nhiều lần đọc kinh chung cùng gia đình, này là chiếc áo đẹp em chỉ mặc khi tham dự thánh lễ, này là đôi giày đã đều đặn theo em đi dự lễ mỗi buổi chiều...

Mẹ em cũng không thể quên bất cứ chi tiết nào thuộc về tính cách riêng tư mà hồi còn sống, em thể hiện là chính mình khi sống cùng mọi người: này là hình bóng của em, này là chiếc miệng rộng lúc em cười, này là chỗ em hay ngồi, này là màu sắc em ưa thích, này là lời em hay nói, này là dáng đi của em...

Nhìn mẹ em, tôi thương quá. Trái tim của bà, vì em, hình như đã tan nát...

Bạn ạ, qua câu chuyện đau lòng này, tôi chỉ xin bạn mấy điều thôi:

1. Hãy nhớ rằng, ngồi trên bất cứ phương tiện giao thông nào, dù hiện đại hay cũ kỹ, dù đơn giản hay phức tạp, dù trên biển, trên đất, hay trên trời cao..., tất cả chúng đều có thể tàn nhẫn lôi chúng ta đi mãi, rời khỏi trần gian đến đời đời.

Hãy luôn nhớ phó thác chính mình, phó thác hành trình của mình cho Thiên Chúa.

Hãy luôn sống trong tinh thần ăn năn tội, luôn dặn lòng đừng làm gì đi ngược lề luật Chúa. Dứt khoát xa tránh bất cứ điều gì gây nên tội với Chúa, với bản thân và tha nhân.

Có như thế, ta mới thật là người luôn tỉnh thức và sẵn sàng, bất chấp sự dữ nào có thể xảy ra.

2. Hãy luôn tự nhắc nhở mình luôn cẩn trọng mọi nơi mọi lúc trong khi đi đường, vì thân xác, sự sống, mạng sống đều quý giá, đều là hồng ân Chúa ban mà ai ai cũng phải ra sức gìn giữ, để nếu có rời bỏ cuộc đời, thì cũng rời bỏ trong những điều kiện tốt nhất cho linh hồn, cho sự bảo đảm của sự sống đời đời.
Hơn nữa, bản thân ta chỉ có một cuộc đời nơi dương thế mà thôi. Một lần đi qua cuộc đời trong kiếp người, dù ta có muốn trở lại dưới bất cứ hình thức nào, sẽ mãi mãi không bao giờ có thể. Vì thế, hãy hết sức trân trọng, hết sức bảo vệ bản thân. Biết bảo vệ bản thân là tự tặng mình cơ hội sống.

3. Hãy nghĩ đến người thân, nhất là cha mẹ, vợ chồng, con cái và những ai ta xem là quang trọng nhất đời mình.

Mỗi lần lên bất cứ phương tiện nào để di chuyển, hãy nhớ phía sau mình, người thân đang ngóng chờ, ta có thể chết, nhưng người thân vẫn sống. Bản thân có chết, xem như phận mình đã xong, nhưng người thân của ta sẽ mỏi mòn trong đau đớn, sẽ sống trong khổ sở vì thương nhớ.

Có khi vì ta, người thân trở nên sống gượng, sống trong sự tủi phận, sống trong mặc cảm, sống thiếu tự tin. Vì thế, hết sức cẩn trọng trên đường đi, hết sức bảo vệ sự sống mình, là cách tốt để đáp lại nỗi lòng người thân dành cho ta.

Xin Chúa chúc lành cho từng người. Xin Chúa chúc lành cho mọi hành trình, mọi nẻo đường mà mỗi chúng ta phải hoàn thành.

Xin Chúa soi sáng cho mọi người biết quý mạng sống mình, quý từng sự hiện diện mà người thân dành cho nhau. Xin Chúa gieo niềm ý thức trong mỗi người, để nhờ ý thức, họ hoàn thành thật tốt từ khi xuất phát đến khi kết thúc lộ trình con đường mình đi.