ĐÊM TRƯỚC KHI TRỞ VỀ
Tự sự của “Người Con Hoang” – Lc 15,11-32)


Người con hoang :

Chúa !
Con hận Chúa lắm à nhen !
Dẫu biết con phận bụi đất phàm hèn,
Nhưng sao Chúa dẫn con
qua những con đường gian nan khổ ải.
Cũng mang ảnh hình Người,
Sao thân con giờ cơ hàn, bại hoại…?
Đáy cùng xã hội một kiếp chăn heo,
Nhục ơi là nhục, thua cả kẻ nghèo…!
Công bình ở đâu, Chúa trời cao cả ?

Chúa :

A ! Lạ nhỉ !
Giờ mới nhớ đến ta, kể cũng lạ !
Có bao giờ nghe ngươi thưa chuyện suốt tháng năm dài,
Cái thuở thanh xuân, tiền, tình, tài, sắc…dư đầy,
Rượu thịt ê hề, chăn êm nệm ấm…
Khi ngươi hào hoa, điệu đà, giữa vũ trường hoa gấm,
Có bao giờ, nhớ đến Ta, dù chỉ một chút thôi ?
Rồi đến bây giờ,
Thân tàn ma dại, đời hoang vang bóng một thời,
Ngươi mới nhớ, lại đổ thừa, tại Ta đưa đường dẫn lối !

Người con hoang :

Thôi mà Chúa !
Giờ con đã biết con, thân đầy lỗi tội,
Tại con lỡ lầm, bỏ nhà cha, chọn kiếp sống đi hoang.
Giờ hết rồi, chỉ còn cái tôi trơ trọi hoang tàn…,
Nên xin Chúa,
Nỡ lòng nào bỏ con, mãi giữ lòng căm giận !
Làm ơn nhắn với cha con : con hết lòng ân hận,
Muốn quay về nơi mái ấm nhà xưa,
Mong chỉ được chiếc áo dư, chút canh cặn, cơm thừa…
Để qua hết đoạn đời với phận hèn tôi tớ !...

Chúa :

Nghe được !
Nếu quả ngươi biết tội, biết hèn, biết sợ…
Muốn thực tình tìm lại mái nhà xưa.
Muốn đứng lên xây lại những tháng năm thừa,
Ta hứa chắc, vòng tay cha ngươi đang đợi !
Riêng ta, mong từ đây sắp tới,
Nếu phải nghe ngươi, không còn là chuyện oán trách than van !

Người con hoang :
Dạ Chúa !
Hết đêm nay, mai thức dậy con sẽ lên đàng !

Sơn Ca Linh
CN 4 MC 2019