Mặt trời chưa lên, sân giáo đường sương đọng,
Bước chân ai nhè nhẹ… chiếc lá vàng rơi.
Mấy con cu xanh, vừa ríu rít ngỏ lời,
Như đón những bước chân, một ngày chợt đến !

Khi tháp giáo đường, bóng chiều nghiêng nhạt nắng,
Lại dáng ai thấp thoáng, bước vội đi về.
Ngoài kia phố chợ, ồn ào những đam mê,
Trong thổn thức lặng thinh, diệu huyền cung thánh.

Giữa mùa hạ lên, những con đường ngập nắng,
Chị hối hả lên đường, trán đẫm mồ hôi.
Có ai chờ kia, đàn chim nhỏ bồi hồi,
Chờ nghe tiếng hát rong, để lòng vơi nhẹ.

Gió bấc mùa đông, đường nước lên ngấp nghé,
Chân bó gối xăn quần, về xóm đạo xa.
Nhà thờ chiều nay, vang vọng khúc thánh ca,
Trong dáng đứng nghiêng nghiêng, điệu đàn vang tiếng.

Vẫn dáng hao gầy, qua những mùa xuân đến,
Bước liu xiu trên đường, tóc bạc màu thêm.
Vẫn tiếng ca vui, lời kinh nhỏ êm đềm,
Đường nhân thế còn in, âm thầm “dáng Chị” !

Sơn Ca Linh