Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng khởi đầu một năm phụng vụ mới. Nếu ngày đầu năm được gọi là ngày Tết: Tết Ta, Tết Tây, thì ngày Chúa Nhật đầu năm phụng vụ phải là ngày Tết Đạo – ngày tết kết nối tình Chúa, tình người để sống vui tin yêu, vui hy vọng mong Chúa đến.

Mùa Vọng bắt đầu. Vậy Vọng là gì? Vọng có nghĩa là mắt nhìn, trí hướng, lòng mong về nơi, về người mà mình yêu mến nhớ nhung như người Việt thường nói: “Vọng về quê hương,” “Vọng phu chờ chồng.” Thế nên Mùa Vọng mời gọi chúng ta hướng về chính Chúa trong cả 3 chiều kích thời gian: Hướng về quá khứ mừng Chúa giáng sinh, hướng tới tương lai mong chờ Chúa quang lâm, và nhất là hướng vào hiện tại để mời Chúa ngự vào lòng mình, gia đình mình, giáo xứ mình.

Để Chúa ngự vào lòng mình, vào nhà mình thì chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng. Trong cuộc sống thường ngày, để đón một vị khách tới nhà, chúng ta luôn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, chuẩn bị mọi sự đầy đủ đón khách. Càng mến khách chúng ta càng chuẩn bị chu đáo. Thế thì, để đón Chúa đến, chúng ta cũng cần dọn dẹp những đam mê nết xấu, và chuẩn bị đời sống vui vẻ hiền hòa, đứng đắn đàng hoàng như các bài đọc Lời Chúa hôm nay nói đến.

Mùa Vọng cũng là mùa hy vọng những điều tốt đẹp. Chúa Trời đến để yêu thương, để cứu độ con người là điều tốt đẹp nhất chon nhân loại. Một mặt, chúng ta đặt niềm hy vọng vào Chúa; mặt khác, Chúa cũng muốn mỗi người chúng ta, đặc biệt là giới trẻ, trưởng thành toàn diện để trở thành niềm hy vọng cho cha mẹ, gia đình, Giáo hội và xã hội như lời mời gọi của Hội đồng Giám mục Việt Nam năm nay. Muốn được như vậy thì hãy mặc lấy Chúa Giêsu Kitô để Chúa có thể nói với mỗi người: “Con là niềm hy vọng của Ta”. Amen.