Sở dĩ chúng tôi muốn đề cập đến đề tài này là để mong con em trẻ của chúng ta chúng biết thông cảm nhiều hơn cho người già là hàng cha, chú, bác, thím, cô, dì. Chúng tôi kinh nghiệm thấy khi người già ở cả hai giới ông và bà đổi tánh nói nhiều hơn cả ở mức bình thường và nhất là khi mình mẩy đau nhức khó chịu thì càng phải nói, than phiền, la mắng con cháu nhiều hơn nữa! Làm cho con cháu chúng dễ bực mình và khó chịu, mất kiên nhẫn!?.

Trong gia đình nhà VN của chúng ta có rất nhiều nhà có cả ba thế hệ sống chung với nhau trong một mái gia đình, là chuyện rất bình thường. Có thể khi chúng tôi nói về đề tài này thì hiện có rất nhiều người cũng đang sống trong cái cảnh mà người Mỹ gọi là tình trạng “bánh mì kẹp”. Tại sao lại có danh từ ấy? Thưa là vì người này hiện còn có cha mẹ già để chăm lo mà bên dưới thì có con lại vừa có cháu nữa; ý nói người này có cả hai gánh rất nặng trên hai vai.

Do đó mà quan trọng lắm cho người già có tuổi thì người gia trưởng trong gia đình cần phải tìm nơi tìm chỗ cho cha mẹ mình đi ra ngoài, dù chỉ là vài tiếng đồng hồ một ngày. Bấy nhiêu giờ thôi cũng giúp rất nhiều cho tất cả mọi người trong gia đình không bị căng thẳng quá!.

Ở đây thì ai cũng hiểu vì sao nên cho người già đến ở trung tâm của người già là vì người già thì cần có bạn già để tâm sự, chia sẻ, cần sinh hoạt, tập thể dục, có người chăm lo cho thuốc men, vệ sinh trong suốt thời gian ở đấy. Vì nếu không thì từ già đến trẻ sẽ ở trong gia đình dần sẽ trở thành “điên” vì không ai chịu nổi ai; nhất là vấn đề người già cần phải được chăm sóc, hầu cơm nước, vệ sinh, v.v…. mà sức người thì có hạn hoặc “lực bất tòng tâm”.

Những ai có kinh nghiệm làm việc lâu năm tại những Trung Tâm Người Già hay Viện Dưỡng Lão đều hiểu rằng các ông bà có rất nhiều nhu cầu mà không thể sống ở nhà một mình được. Thứ nhất vì con cái ai cũng bận phải đi làm vì kinh tế gia đình; thứ hai là vì ai cũng mệt nhoài sau những giờ dài làm việc nên không có còn sức hay còn có kiên nhẫn; thứ ba không nên nhờ các con các cháu trẻ chúng làm những công việc thay cho mình là hầu hạ ông bà quá sức của chúng.

Bên nước Mỹ người già lớn tuổi không còn có sức để tự lo cho mình vì bệnh mất dần đi trí nhớ, tay chân run lẩy bẩy, mắt không còn thấy rõ, tai thì ngãng phải đeo máy trợ thính, chẳng còn có thể tự nhớ thuốc mà uống, vệ sinh cũng thế nên họ biết để chuẩn bị thời gian sống của họ khi đủ tuổi về hưu.

Do đó bên Mỹ nếu con cái mà có cha mẹ già có bệnh mà để họ ở nhà trông nhau thì có ngày con cái bị đi tù vì nhà cháy, cha mẹ chết vì uống không đúng thuốc, trợt té trong nhà tắm, tự dắt nhau đi ra ngoài bị đi lạc chẳng biết đường về nhà, rồi bị xe đụng hay cán chết, v.v….

Thường người già có những bệnh giống giống nhau như nói nhiều hơn xưa, nói rồi thì lại lập đi lập lại hay hỏi tới hỏi lui có bấy nhiêu. Ăn rồi thì lại bảo rằng chưa được ăn, sự suy nghĩ đã mất đi rất nhiều khả năng và hầu hết người già trở thành một đứa trẻ có nhiều khi rất cứng đầu và tỏ lộ sự dữ tợn không có thể lường được từ lời ăn tiếng nói cho đến hành động.

Những người chăm sóc cho người già cũng nên lưu ý rằng người già họ mất dần đi khả năng biết lịch sự trong cách đối xử với tất cả mọi người. Nói cách khác là Viện Dưỡng Lão hay Trung Tâm Người già cũng giống y như Vườn Trẻ của con nít vậy chỉ khác một điều là một nơi là chăm sóc cho con nít và một nơi là chăm sóc cho người già.

Chúng ta không hiểu thì cứ bảo các ông bà già rồi thì đổi tánh, thưa không phải thế mà họ vì già nên mất đi khả năng còn biết cách che đậy, tế nhị, galant hay còn biết lịch sự là gì nữa mà thôi! Y như mấy trẻ nít vậy có nghĩa đứa trẻ nào có cốt hiền thì chúng hiền và đứa trẻ nào có tánh dữ dằn từ bé thì cũng dữ dằn khi về già. Như sự trở về nguyên thủy là hồi đầu đứa trẻ được sinh ra không biết gì hết thì khi người già gần đất xa trời thì họ cũng biến dạng và trở nên không còn biết gì hết nữa …. Chúa đã lấy lại tất cả để chuẩn bị cho họ ngày Ra Đi Về với Chúa!?.

Có ai đã từng làm việc với người già thì mới hiểu rằng tất cả họ đều là con nít già. Họ chơi với nhau nhưng cũng đánh lộn với nhau rất là thường xuyên y như hai đứa trẻ nít dành nhau một thứ đồ chơi nào đó, một trái cây, một cây viết chì mầu, v.v….. Và thường xuyên nhân viên làm việc cũng rất thường bị các ông bà đánh không đỡ kịp.

Ấy người già là thế đó! Chúng ta phải ăn ở làm sao để khi về già chúng ta không trở thành gánh nặng cho gia đình hay cho bất cứ ai cả. Nhất là sống chu toàn bổn phận và trách nhiệm trong vai trò của mình. Khuyên những ai hiện có khả năng thì nên chuẩn bị cho mình nơi chỗ để “ra nằm” hay “thiêu” và tiền để sẵn cho người nhà Xin Lễ sau khi chúng ta lìa trần …. Khi chúng ta còn có thể.