Tôi không biết có nhiều anh chị em thấy được ngọn hải đăng bao giờ chưa nhỉ!?? Còn tôi thì tận mắt được nhìn thì xin thưa là chưa bao giờ, nhưng không hiểu làm sao giữa ngọn hải đăng và tôi nó có một liên hệ nào đó, mà tôi cảm thấy rất thích thú nhìn ngắm ngọn hải đăng ấy! Mỗi ngọn hải đăng sự cấu trúc đều có cá biệt riêng của nó! Hình thù chúng rất đa dạng, do người xây nó, nhưng công việc của chúng thì tất cả đều phải giống nhau, là chúng được thắp sáng lên khi trời chạng vạng tối, để tất cả thuyền bè ngoài khơi, đều trông thấy chúng mà biết rằng, đó là bến là bờ. Cho những hôm trời khuya, trời nổi cơn giông bão, thuyền bè bị gặp bão tố, mà không còn biết đường để trở về, thì ngọn hải đăng sẽ là khí cụ duy nhất, giúp cho biết bao nhiêu con người ta niềm hy vọng, để tìm thấy lại được bến bờ, mà còn được trở về lại nhà đoàn tụ với gia đình.

Có một điều tôi thấy rất rõ, rằng ngọn hải đăng ấy, một mình đứng chênh vênh, buồn thiu, hẩm hiu, trên một ngọn đồi!? Cả một ngọn đồi to lớn như thế, mà chỉ có một mình nó ngự trị trên ấy!? Có phải vì nó có tầm quan trọng, nên được đứng đó chơ vơ, hiu quạnh có một mình? Phải chăng ngọn hải đăng ấy, có lẽ nó cũng giống như cuộc đời của tôi vậy!?

Vâng, tôi thật là ngọn hải đăng ấy đây thưa anh chị em! Tôi đứng sừng sững rất hùng dũng, mà mạnh mẽ. Dù sương hay nắng, tôi vẫn mãi tồn tại theo thời gian. Tróc sơn, thì có thợ sơn đến để sơn cho tôi lại. Đất có lở và chuồi trượt, thì có người đến để làm móng lại cho tôi được đứng vững chắc và ngay thẳng. Ngày nào thì Người cũng đến đây rất đúng giờ, để xem sóc tôi, nào là lau kiếng cho tôi được trong sáng, để ánh sáng của tôi được xem thấy ở một nơi thật xa vượt qua bao nhiêu hải lý. Người lau chùi cho tôi sạch sẽ từ trên nóc cho đến vòng quanh, vì chim chóc chúng đậu lên tôi cả ngày. Chung quy, thì tôi rất lấy làm sung sướng bởi tôi cảm thấy tôi thật quan trọng, trong con mắt của Người, và vì tôi đem biết bao nhiêu người, tưởng như đã bỏ mạng ngoài biển khơi, nhưng vì tôi mà họ được sống còn mà trở về với gia đình của họ.

Vì tôi là ngọn hải đăng nên tôi chỉ làm việc từ lúc mặt trời vừa xế bóng cho đến sáng sớm trước khi mặt trời ló dạng. Ban ngày thì tôi được nghỉ ngơi, nhìn ngắm những chiếc tàu có chiều kích rất lớn, chở được nhiều con người ta đi du ngoạn ngắm cảnh. Nhìn ngắm bờ biển thật đông đúc với biết bao nhiêu người lớn và con nít tắm biển vui chơi gần đó thật vui mắt. Con nít thì thả diều, dắt chó, nắn cát, và chơi chôn nhau dưới cát biển. Trên đầu và chung quanh tôi thì chim chóc chúng đậu kêu chiêm chiếp suốt ngày làm ồn tôi không chịu được. Nhưng rồi cũng có những giờ, tôi chỉ còn có một mình tôi mà thôi! Thu gọn thân mình trên một ngọn đồi bao la bát ngát. Trên là một bầu trời cao xanh, lồng lộng, thăm thẳm, và xa tắp ấy! Tôi cảm thấy buồn, một nỗi buồn vô hạn, không giải thích được là tại sao tôi lại buồn đến thế!? Chung quanh tôi không một tiếng động nào khác ngoài tiếng gió hú quanh ngọn đồi và tiếng sóng vỗ tưởng chừng như không lúc nào ngừng!?

Tôi than thở như thế, không biết có đúng và có được than thở không nhỉ, thưa anh chị em!?? Vì biết cuộc đời của mình từ sáng sớm cho đến tối trời, ngày nào nó cũng cứ thế xoay vần, với thời gian, cũng giống như anh chị em, là sáng phải đi làm, chiều về nhà lo cơm nước cho chồng con. Bổn phận và trách nhiệm tuy chẳng nặng nề gì, nhưng có phải vì thế mà ta không có quyền than thở!?? Chưa kể những khi chén bát chúng xô xát lẫn nhau!? Chưa kể những khi cơm không lành, canh không ngọt!? So ra với nhiều gia đình thì đó được gọi là hạnh phúc lắm rồi!?? Sống cả một cuộc đời chỉ vòng quanh từ nơi sở làm của mình về với 4 bức tường, được gọi là hạnh phúc!? Được gọi là đầy đủ!? Được gọi là may mắn?? Nếu không thì hãy nhìn xem chung quanh chúng ta thử xem! Người không nhà không cửa sống đầy dẫy chung quanh chúng ta kia. Người bệnh hoạn liệt lào. Người mù không bao giờ được thấy ánh sáng. Người tật nguyền bị giấu kín trong nhà. Người bị tù tội mất cuộc sống tự do. Người đang sống cầm hơi trong nhức nhối trong thống khổ, đau đớn không chịu nổi, chỉ biết la lối và khóc lóc.

Nếu thế thì tấm thân của tôi, đã được sinh ra và là thân phận làm ngọn hải đăng thì thiết nghĩ, tôi không nên than thở phải không thưa anh chị em? Vì trọng trách của tôi là thắp sáng lên ngọn đèn, để đem mọi người trở về bến bờ của hạnh phúc. Vì nếu tôi không làm tròn bổn phận của tôi thì tôi thật rất đáng trách!? Thì có thể Người mà làm ra tôi, sẽ cho tôi nghỉ việc suốt đời!? Vì tôi thật là vô dụng!? Vì tôi thật là không biết và không hiểu vì sao tôi được sinh ra trên cõi đời này!? Vì tôi không biết xử dụng đúng với những gì mà Người đã tạo dựng nên tôi!? Vì tôi đã đòi hỏi quá nhiều!? Vì tôi là loài chỉ biết ăn bám, là thành phần bất hảo, là giống đỉa, là rong rêu. ... không đáng có mặt trên trái đất này????

Lậy Thiên Chúa là Thiên Chúa con! Con tha thiết xin Chúa ban cho con Ơn của Ngài, để con làm tròn bổn phận của con, dù con chỉ cố gắng thắp sáng ngọn đèn trong gia đình của con mà thôi! Và nếu còn nhiên liệu của Chúa, thì xin Chúa giúp con mang được Ánh Sáng Phục Sinh của Chúa, cho những ai còn sống lạc loài ngoài biển đời của những tham, sân, si, đem họ trở về bến bờ của hạnh phúc, là giúp họ tìm được sự bình an, được trở về sống với tình yêu của Ba Ngôi Thiên Chúa, và anh chị em con Chúa.

Từ ngàn khơi, nhìn vào bờ, quả ngọn hải đăng thật nhỏ nhoi, nhưng không ngờ ngọn đèn của nó sáng thật, sáng thật phải không thưa anh chị em!?? Ước gì tất cả chúng ta hãy là ngọn hải đăng ấy! Để không cảm thấy mình vô dụng đối với gia đình và những anh chị em đang cần ánh sáng Phục Sinh của Chúa được lan tỏa qua cuộc sống và cuộc đời của chúng ta. Vâng, chẳng dễ dàng gì như chúng ta mong muốn, nhưng đối với Chúa thì mọi thứ đều có thể được. Nếu không thì không gì buồn cho bằng là chúng ta chỉ giống như ngọn hải đăng đứng thật vô dụng ở những giờ mà con người không cần đến chúng????