Nhiều người coi hoang địa là vùng đất chết, hang của rắn độc, nhà trọ của bọ cạp, đấu trường của thú dữ, sân khấu của luật rừng. Nơi đó mạnh được, yếu thua. Cả người lẫn thú ngày sống không yên, đêm ngủ không ngon, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ không biết thứ gì đang rình rập coi mình là con mồi. Thánh Gioan Tiền Hô không chung quan niệm đó. Ngài sống ở hoang địa, lớn lên nơi hoang địa, trưởng thành trong hoang địa và nhận biết ơn gọi của mình tại hoang địa. Nơi đây Ngài nhận biết í nghĩa cuộc sống đời mình và trưởng thành trong tin tưởng, phó thác vào Đấng Cứu Thế Lk 1,18. Ơn gọi phục vụ Đấng Cứu Thế của thánh nhân trưởng thành trong kinh nghiệm: cuộc đời trần thế vắn gọn, sống không tính năm, chết không định tháng, đêm ngày chứng kiến cảnh thú lớn giết thú bé, ngày nóng phỏng da, đêm lạnh thấu xương, gió bão đến bất ngờ, cây đổ bất thường, liên tục lo âu, sợ sệt đối mặt với đau khổ, cô đơn trong hoang địa. Con đường duy nhất tránh bất công, chém giết, thù hằn đòi hỏi thống hối, đấm ngực ăn năn. Ngoài con đường thống hối không còn chọn lựa nào khác.

Có thể coi đau khổ trong cuộc sống hiện tại như bệnh tật, cô đơn, cơ hàn, áp bức, chèn ép, bất công hay thất nghiệp trong xã hội hiện nay là hiện thân của đau khổ, bất công nơi hoang địa. Qua kinh nghiệm đau khổ bản thân thánh nhân nhận ra ơn gọi làm chứng nhân cho Đấng Cứu Thế. Ngài từ hoang địa đi ra kêu gọi con người thống hối, nhận phép rửa dấu chỉ của thống hối xin tha tội. Thánh nhân không phải là đấng duy nhất xuất thân từ hoang địa. Chính Đức Kitô trước khi bắt đầu cuộc đời rao giảng công khai cũng đi vào hoang địa và rồi suốt cuộc đời trần thế của Ngài nhiều lần Ngài lui vào hoang địa cầu nguyện cùng Chúa Cha. Gần kề với sự chết để suy nghĩ, tưởng niệm sự chết. Khi các tông đồ không tìm gặp Đức Kitô nơi đám đông, các ông tìm gặp ngài nơi thanh vắng, hoang địa Ngài một mình cầu nguyện, tâm sự cùng Chúa Cha. Như thế hoang địa là điểm gặp gỡ của sự chết để suy niệm về sự sống. Hoang địa là nơi con người cảm thấy nhỏ bé, tầm thường, mỏng dòn để gặp Đấng Toàn Năng, Cao Cả, yêu nhân loại bằng cách chết thay cho nhân loại. Hoang địa cũng là nơi mình gặp lại chính mình, nhìn sâu vào tâm tư, tình cảm và tâm hồn mình.

Tiếng vọng từ hoang địa tiên tri Isaiah loan báo, không ai khác mà chính là tiếng của Gioan Tiền Hô.

Có tiếng khóc trong hoang địa Is.40,3

Người ta nói khóc cho vơi lệ sầu hay khóc cho tăng niềm vui. Giọt lệ thường đại diện cho buồn sầu, đau khổ, nhưng không phải trường hợp nào cũng thế. Rất nhiều trường hợp bạn khóc vì vui; thi đậu, trúng độc đắc, thăng quan tiến chức- vui quá mà giọt lệ chảy ra; khóc cho niềm vui chan hoà. Gioan Tẩy Giả khóc rống trong hoang địa. Không phải là tiếng khóc buồn thảm mà chính là tiếng khóc của vui mừng. Không có lí do nào để Gioan phải buồn sầu. Đúng ra thánh nhân rất vui vì nhiều lí do:

Thứ nhất vui vì được tuyển chọn là Đấng duy nhất và là Đấng đi trước mở đường cho Đấng Cứu Thế.

Thứ hai vui vì Ngài từ lâu chuẩn bị cho ngày rao giảng và vui mừng khi ngày đó xuất hiện.

Thứ ba vui vì người ta đến với Ngài hàng ngàn nghe giảng và xin ơn thứ tha qua việc thống hối, cải thiện đời sống.

Thứ tư vui vì quân lính, quan chức đến hỏi làm cách nào để thay đổi lối sống, từ bỏ đường tham lam, bất công để đón nhận, trở về cùng Đấng Cứu Thế.

Thứ năm vui vì lời Ngài kêu gọi thống hối ăn năn loan truyền đến tai những kẻ lãnh đạo khiến họ phải suy nghĩ.

Thứ sáu vui vì Ngài may mắn được nghe và nhìn thấy Đấng Cứu Thế mà nhiều vua chúa, quan quyền trước Ngài đã ước ao nhưng không được Mat 13,17.

Thứ bảy và cũng là niềm vui lớn lao nhất là Ngài đã đổ máu đào làm chứng nhân, mở đường cho Đấng Cứu thế.

Lời kêu gọi của Gioan dọi ánh sáng vào nơi tối tăm và nhờ thế nhiều tâm hồn từng sống trong bóng tối bước ra đón nhận ánh sáng; từ giã, đoạn tuyệt với hoang địa để sống đời sống mới. Chúng ta hãy cầu nguyện cho chính mình biết đón nhận ánh sáng Lời Chúa chiếu dọi vào nơi tối tăm trong con tim mình và nhỏ lệ vui mừng vì có được con tim an bình.

TiengChuong.org

Cries for joy

Some believe that a wilderness is a deadly place, a place of desolation and scarcity. For John the Baptist wilderness was a place for physical maturity and spiritual growth in the Lord. His childhood life was in the wilderness and he actually grew up in the wilderness. Lk 1,80. His physical growth and spiritual strength were developed within the contact of personal scarcity, isolation, hunger, and cruelty in the wilderness. The pain of loneliness and injustice and mistreatment and other forms of abuses of oneself or to other people in our modern society are considered as some forms of cruelty in the wilderness. For John the Baptist, the wilderness experience was a positive one because there he found his own vocation and made home with God. John was not alone in this personal growth; his Master, Jesus himself was very much regularly preferred to enter wilderness. He prepared his public ministry by spending days and nights in the wilderness Jn. 4:1. Later on in life, Jesus often escaped into the wilderness when people wanted him to be their leader. When his disciples could not find him in a crowd they found him alone in solitude, talking to God.

Prophet Isaiah prophesised that 'a voice cries in the wilderness'. Is 40,3

Shedding tears is a way we express our inner emotion. We sometimes shed tears of joy and that is normal, a good thing to do. Our appearance seems to be at odd with our feelings because tears often associate to sadness and bad feelings. Shed tears for joy is a positive feeling. It increases our happiness. People cry because they’re sad and after crying they feel better; when we are overjoyed we shed tears and we feel our happiness is increasing many folds. The word of God that came to John was in the wilderness Lk 3, and the word of God moved John to came into the open calling people to repent and proclaim the baptism for the forgiveness of sin. By renouncing sin that person welcomed the Messiah into his/her live. John served as the bridge between the Old and the New Testament. He was the last prophet of the Old Testament and the first person who paved the way for the Lord who was the establishing the new era, the era of Redemption. John's public ministry was well received by the public and also received opposition from the political and religious authority who refused to repent. His message of repentance threatened those who were active in the present order and they would fight back. John would end up in dead as we knew.

The voice crying in the wilderness must be a happy voice. There is no reason for John to be unhappy. He was happy because he was chosen to serve the Messiah, paving the way for others to welcome the Messiah. He was looking forward to begin his public ministry and cried out with joy when the time arrived for him to start. He cried out with joy when people came to him in abundance to listen to him and to receive the baptism for the forgiveness of sin. He was happy when soldiers and officers came to him for free consultation asking how to change their lives towards the Messiah. He was happy when he saw the Messiah and pointed him out to his own disciples. He was happy to learn that his message of repentance had reached the authority. He was happy to hear and see what others would love to hear and love to see but they could not mat 13,17. Finally he was happy to bear witness for the Messiah with his own blood.

John's message shed light to those who were in darkness and come to welcome the Light. We pray to open the darkness corners of our heart to welcome the Light of Christ shining at Christmas.