□ Nguyễn Trung Tây
Mùa Xuân Hoang Địa - John 6


Chương Một
5 chiếc bánh mì và 2 con cá


Đỏ đặc nơi đường chân trời xa xa, mặt trời phương Tây tô đậm những thân cây thầu dầu khỏe mạnh đang vươn cao tàn lá rậm rạp. Ngần ngừ nuối tiếc, hoàng hôn sa mạc điệu bộ ngập ngừng, dáng vẻ ngần ngại nửa ở nửa đi. Đức Giêsu đăm chiêu nhìn lên trời. Ngài nhận ra ngôi sao hôm sáng lấp lánh trên nền trời xanh biêng biếc. Ngài nhìn chung quanh, sa mạc đá sỏi về chiều nhấp nhô đầu người.

Hơn một tuần rồi, người ta vẫn tiếp tục trẩy hội mùa xuân về hoang địa. Trên những nẻo đường dẫn tới sa mạc, cát bụi bốc cao nhuộm đỏ bầu trời xanh lơ. Từng đoàn người nối tiếp từng đoàn người. Thanh niên nối tiếp trai tráng ồn ào vang vang trên khắp những nẻo đường dẫn về đất sỏi. Phụ nữ từng nhóm gót chân đỏ hồng, bước tới hăm hở tìm kiếm. Bà nội da mồi nắm tay, dẫn cháu lên mười, ánh mắt sáng ngời trông đợi. Cụ ông râu tóc bạc phơ, cõng chắt lên ba trên lưng, dõi mắt hướng nhìn xa xăm. Người phong cùi lần theo dấu chân người câm điếc. Người mù lòa bám vai người khuyết tật. Người bịnh thập tử nhất sinh nằm trên cáng, ánh mắt mở lớn hy vọng. Góa phụ nghèo nàn, dáng vẻ cô độc, lần bước một mình, ánh mắt đăm chiêu. Từ khắp mọi nẻo đường, khóa lại những cánh cửa, bỏ lại sau lưng những ngôi nhà, người người của đủ mọi thành phần trong xã hội tấp nập lên đường. Người người kéo về hoang mạc tìm kiếm hình ảnh của người ngôn sứ, nghe nói mới xuất hiện từ thị trấn Nazareth của phương Bắc Galilê.

Đức Giêsu tiếp tục nhìn quanh, Ngài nhận ra mặt trời đỏ ối đã buông rơi, rớt chìm gần một nửa thân mình vào sau rặng núi. Đức Giêsu nhíu mày, bởi Ngài nhận ra giờ đây trong sa mạc, giữa đá sỏi và xương rồng, giữa cây khô và cỏ cháy, giữa rắn hổ và bọ cạp, đầu người tiếp tục nhấp nhô như sóng nước Biển Hồ vào một ngày biển động. Ngài đăm chiêu lo lắng. Nếu để họ quay về, Ngài biết sẽ có nhiều người kiệt sức, ngã quỵ té gục trên đường đi. Quay sang những người môn đệ, Đức Giêsu cất tiếng,

— Mình, mình còn có nhiều lương thực hay không tụi con?

Hiểu ý sư phụ, Phêrô gắt gỏng trả lời,

— Ở đây chỉ có năm ổ bánh mì và hai con cá. Đâu còn đủ thức ăn cho Thầy và cho tụi con. Nói chi tới những người khác.

Những người môn đệ thân tín của Đức Giêsu liếc nhìn Giuđa. Người thủ quỹ nhìn vào giỏ tiền, lắc đầu nhè nhẹ, bộ mặt cương quyết. Không hẹn, những người môn đệ cùng nhau quay nhìn sư phụ, ánh mắt chờ đợi. Ngước mắt nhìn lên bầu trời không gợn một áng mây, Đức Giêsu biết rằng giờ này chỉ còn Thiên Chúa là nguồn trợ lực duy nhất mà Ngài có thể hướng tới. Và Ngài cầu nguyện.

Chỉ trong thoáng chốc, từ năm ổ bánh mì và hai con cá, bánh thơm và cá nướng ngập tràn như manna tinh khiết dư thừa bám trắng đá sỏi hoang địa của một thời trong sa mạc. Năm ổ bánh mì và hai con cá cộng lại ra con số bẩy nhỏ bé. Số bẩy tí teo bỗng dưng chuyển động hóa ra con số của hằng ngàn. Mầu vàng của ngàn vạn bánh mì dòn tan và mầu vàng của cá nướng thơm lừng lấp lánh mầu vàng hoàng hôn và mầu vàng sa mạc. Bánh mì và cá nướng thơm hương nồng nàn, ngào ngạt cả một khoảng trời hoang địa bao la.

Nhìn cảnh dân chúng nhận lãnh bánh mì và cá nướng từ tay các môn đệ, Đức Giêsu thở phào nhẹ nhõm. Ngài cười tươi trong làn gió chiều. Gió hoang địa thổi nhè nhẹ. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán của Ngài loãng tan, chầm chậm biến mất. Gió hoang địa lay động những cánh hoa xương rồng. Hoa xương rồng tím thẫm giật mình tỉnh ngủ, ngơ ngác dụi mắt nhìn theo những bóng người dần dần khuất dạng nơi đường chân trời. Chim trời lao xuống, mỏ ngậm bánh mì. Đại bàng xòe cánh, vút bay lên cao, nuốt trôi cá nướng. Một vùng hoang địa chết chóc tiếp tục bừng lên sức sống mùa Xuân. Mùa Xuân nở hoa xương rồng đỏ đậm và cỏ dại xanh biếc dưới đôi chân Đức Giêsu. Đôi chân đó lại đang tiến bước vào trong sa mạc.

Nhìn theo bóng dáng của sư phụ, những người môn đệ biết Thầy của mình sẽ lại ở trong hoang địa một mình tối nay để cầu nguyện.

Chương Hai
Mùa xuân hoang địa


Bước chậm rãi trên đất cát loang lổ đá sỏi, Đức Giêsu dừng lại một nhịp chân nhường bước cho chú rắn vằn khoang, sậm đỏ, sọc vàng, điểm đen. Chậm chạp uốn khúc, chú rắn nhẹ nhàng trườn mình, biến mất sau tảng đá. Đức Giêsu quỳ xuống bên cạnh tảng đá. Đôi tay chắp lại, Ngài hướng lên trời cao.

Đức Giêsu cầu nguyện xin Thiên Chúa tiếp tục nâng đỡ những bước chân của Ngài trên con đường rao giảng Tin Mừng Nước Trời. Ngài cầu nguyện cho những người môn đệ thân thương của Ngài, những người có một thời hành nghề ngư phủ, tiếng nói oang oang như chuông vỡ. Ngài nhớ tới Mátthêu, người thu thuế, bị đồng hương gọi là Do Thái gian, bởi quá khứ của một thời làm việc cho chính quyền bảo hộ La Mã. Sáng hôm đó, Ngài bước ngang qua trạm thuế. Nhìn thấy Mátthêu ngồi đếm tiền trong trạm, Đức Giêsu dừng lại. Miệng mỉm cười, Ngài cất giọng mời gọi, điệu bộ khuyến khích,

— Hãy đi theo ta.

Người thu thuế ngưng đếm những đồng tiền. Không gian bỗng dưng trở thành lặng câm. Những đồng tiền bằng bạc mang hình Cêsar Tiberius rớt xuống đất đen lăn lăn quay tròn. Người thu thuế nhìn Đức Giêsu, ánh mắt ngạc nhiên. Và anh ta quyết định đứng dậy.

Đức Giêsu cầu nguyện cho Simon, dân của thị trấn Cana, đảng viên của nhóm Nhiệt Thành, đang âm mưu lật đổ chính quyền bảo hộ La Mã. Ngài hình dung ra khuôn mặt của Tôma. Người môn đệ này nói năng liến thoắng, ruột để ngoài da, không thấy không tin. Ngài mỉm cười nhớ tới Phêrô, người thủ lãnh của nhóm Mười Hai yêu thì yêu rất nhiều nhưng cũng rất nóng tính, giận cũng lẹ mà cũng chóng tha.

Đức Giêsu tiếp tục cầu xin Thiên Chúa soi sáng và ban thêm nhiều ơn cho những người phụ nữ, những người môn đệ thân thương đã đi theo Ngài từ những ngày đầu tiên của hành trình đức tin.

Đức Giêsu tạ ơn Thiên Chúa đã lắng nghe lời cầu xin của Ngài qua phép lạ năm ổ bánh và hai con cá.

Đức Giêsu tiếp tục cầu nguyện. Sương đêm tiếp tục rơi xuống. Những hạt sương thiên đàng tô đậm khuôn mặt của trời cao.

Trời đã khuya. Đêm hoang địa bình thường hoang vắng giờ này tưng bừng hội chợ mùa xuân với những chú kiến đen bóng, cẳng chân khẳng khiu, nhe cặp càng bự, nhanh nhanh tha về tổ những miếng vụn dư thừa của bánh mì và cá nướng. Những cánh chim đêm của sa mạc tấp nập bay lên, rộn ràng đáp xuống. Tiếng dế tiếp tục ngân vang gõ nhịp điểm canh đêm khuya. Đêm nay đêm hoang địa. Bây giờ là mùa xuân, mùa xuân hoang địa.

Lời Nguyện

Lạy Chúa! Xin dạy con biết chia sẻ với anh chị em những điều con đã được Trời cao ban tặng. Xin dạy con biết làm tràn đầy những hạt gạo trắng ngọc trắng ngà của Ông Trời, để mọi người con của Chúa đều có cơm ăn, áo mặc. Xin dạy con biết cầu nguyện, biết tạ ơn cho những biến cố buồn vui đã xảy đến trong cuộc đời. Lạy Chúa! Dù buồn, dù vui, con vẫn tạ ơn Chúa, bởi vì con tin tưởng vào bàn tay quan phòng của một Thiên Chúa tràn đầy thương yêu.

Nguyễn Trung Tây